Monday, July 16, 2012
Một giây - để biết ta thuộc về nhau.
Em chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ lại yêu và được yêu. Kể từ khi trong tim tồn tại một nỗi đau chẳng thể nào xóa hết.
Cho tới khi gặp được anh….
Em
Em đã từng mất tất cả niềm tin trong cái thế giới luôn lắm điều dối trá này. Họ bảo em ngốc quá, em chấp nhận mà chẳng hề biện minh, họ bảo em ngây thơ, em gật đầu mà chẳng hè phản bác.Thực ra em đủ sức để chống cự nhưng được gì…
Châu Âu những ngày ấy lạnh lắm…
"Tớ sẽ đi Pa-ri du học!" – Người ấy nói với em như thế
Em gật đầu chấp nhận, nhưng không hề nghĩ tới chuyện kết thúc, bởi em tin mình sẽ đủ sức đợi chờ.
"Chỉ là 4 năm thôi mà" – em đã tự an ủi mình như thế. Vậy mà….
"Mình buông tay nhau nhé.Tớ muốn mình luôn là một người hoàn hảo trong mắt cậu nhưng lại sợ cái hào nhoáng của Pa-ri sẽ cuốn tớ đi xa."
Tớ xin lỗi….
Có thể với anh, đó có thể xem là một lí do để kết thúc.
Thật mơ hồ và phi lí, nhưng em lại chấp nhận, đơn giản….bởi em là một con ngốc.
…..Người ta quay lưng đi, bỏ mặc em run rẩy dưới cơn mưa tuyết.
…..Người ta quay lưng đi, bỏ mặc em trong cơn sốt cao mà vẫn gắng nở nụ cười để yên lòng ai đó.
…..Người ta quay lưng đi, chẳng cần biết tuyết rơi mỗi lúc một nhiều hơn.
Quay lưng và đi thật xa, chỉ vậy thôi…
Cuối cùng em cũng có thể bước đi, nhưng đi đâu bây giờ? Em chẳng biết mình lang thang dưới cơn mưa tuyết ấy trong bao lâu, chỉ thấy người mình như dại hẳn đi.
Em không tin cái gi gọi là an bài hay số phận. Không tin nhưng không có nghĩa là không tồn tại.
Bởi vì…
Nếu không có định mệnh thì sao hôm ấy em lại bước đi vô định vào con phố đó.
Nếu không có định mệnh thì sao em lại ngất đi trước nhà anh – Ngôi biệt thự xinh đẹp bên cạnh hồ….
Anh
Anh lại bắt đầu một buổi sáng nhàm chán của mình như mọi lần vẫn thế: thức dậy, ăn sáng, đến công sở, ngồi vào chiếc ghế mà bao người hằng mơ ước, đối mặt với những lời lẽ dối trá, những cái bắt tay giả tạo...
Lái xe ra khỏi nhà trong lúc vẫn còn ngái ngủ khiến chút nữa thôi là có điều không hay xảy ra….
Trên nền tuyết trắng xóa là mái tóc đen óng mượt…
Ôm thân hình lạnh giá của em trong vòng tay, lần đầu tiên trong đời anh biết thế nào là cảm giác sợ hãi.
Không phải là nỗi sợ khi có một người lạ chết trước nhà mình mà là một nỗi sợ hết sức mơ hồ, cảm giác như mất cả thế giới…
Thật kì lạ, nhưng anh đã yêu em từ lúc ấy, yêu một cô gái Á Đông, điều chưa bao giờ xuất hiện trong anh, dù chỉ là mơ.
"Viêm phổi cấp tính, tính mạng rất mong manh", đó là kết quả của một đêm giá băng đánh thẳng vào sức khỏe yếu đuối của em.
Mọi thứ trong anh khi ấy thật sự bế tắc. Chưa bao giờ cái chức viện trưởng với anh trở nên vô dụng đến thế.
Anh chẳng thể giúp được gì, chỉ biết giành giật em trong tuyệt vọng với thần chết…
Anh muốn thấy màu mắt em, muốn đón nhận cái nhìn của em, muốn thấy đôi môi đỏ của em chứ không phải run rẩy trong cơn sốt, muốn thấy em xinh đẹp rạng ngời sức sống chứ không phải như lúc này, với những ống truyền trên người.
Như một thằng điên anh mong điều đó đến khắc khoải….
Em
Có cảm giác như em đang bị nhấn chìm trong biển lửa nhưng rơi đến tận cùng thì lại là một tảng băng lớn.
Nóng rồi lạnh tất cả chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt, và những lần như thế em chỉ muốn buông xuôi.
Nhưng mà có một điều gì đó đã giữ em ở lại, là.. một giọng nói lạ lẫm hằng đêm, có cảm giác như người ấy chưa từng rời em.
Rồi mọi thứ cũng dần vơi đi….
Em tỉnh lại như một điều tất yếu, khái niệm thời gian hết sức mơ hồ. Chỉ thấy bên ngoài khung của kính của căn phòng bệnh rộng lớn này tuyết rơi dày đặc hơn bao giờ hết.
Một bóng người lọt vào tầm mắt em….
Bác sĩ ? Có lẽ vậy bởi anh ta mặc blouse trắng, một mái tóc màu đồng, sống mũi cao và thanh, làn da trắng như bất cứ một người châu Âu nào.
Nhưng đặc biệt là đôi mắt, một đôi mắt nâu chất chứa quá nhiều cảm xúc lẫn sự mệt mỏi không hề che dấu…
Anh ta mỉm cười nhìn em rồi bất chợt hỏi:
"Can you speak English?"
Em đứng hình….
Anh
Em nhìn anh như thể " Anh còn câu hỏi nào ngớ ngẩn hơn nữa không?". Anh khi ấy thật sự điên mất rồi. Nếu chẳng biết English là gì thì làm sao em có thể tồn tại ở nơi đây chứ?
Anh như bị thôi miên bởi đôi mắt long lanh nước của em, dù khi ấy em chẳng khóc….
Thật kì lạ, mắt em không phải đen huyền như những người châu Á anh từng gặp mà đậm đặc một màu coffe sữa. Dường như việc em tỉnh lại sau gần 10 ngày hôn mê với anh như một giọt nước làm tràn li.
Chẳng cần chào hỏi, chẳng cần giới thiệu mình là ai,anh chìm sâu vào đôi mắt em:
I love you!! Love you so much! _ Anh đã đợi điều này từ rất lâu rồi
Em đứng hình một lần nữa, đôi mắt em mở to ngạc nhiên như bắt gặp người ngoài hành tinh, đôi mày khẽ nhăn lại khó hiểu….
Và anh cuối xuống hôn thật lâu, thật…. thật lâu lên đôi môi vẫn còn mệt mỏi của em. Em thoáng chống cự… Mặc kệ, anh cứ hôn, cho dù sau đó có phải xuống địa ngục đi nữa.
Em
" Anh ta đang làm gì thế?"
Em không thể giải mã được những gì đang diễn ra lúc này! Đẩy anh ra? Lúc này? Chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.
Nhưng em chẳng hề quen anh…. dù chỉ là một lần gặp mặt
Vậy thì tại sao?
Cô y tá đẩy cửa bước vào. Anh vụt đứng dậy, gương mặt đỏ bừng như một đứa trẻ bị bắt quả tang vì làm điều xấu. Anh bước ra khỏi phòng trong khi bản thân em chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra.
- Cô quen anh ấy à? – Cô y tá nhìn em với đôi mắt thoáng vẻ khó chịu
- Không! – Em lắc đầu thành thật. – Anh ấy là ai?
- Thế thì?..... Àh! Anh ấy là viện trưởng ở đây! – Cô ấy lấy lại vẻ bình thản tự nhiên, vui vẻ trả lời trong khi thay ống truyền cho em – Nhưng cô thật sự không biết anh ấy?
- Viện trưởng? Trẻ thế sao? Vâng tôi chưa một lần gặp mặt!
- Nhưng anh ấy là người đưa cô vào đây, để cô ở phòng bệnh được chăm sóc đặc biệt này, nổi điên khi nghe bác sĩ chuyên khoa bảo răng cô khó có thể qua khỏi, và hầu như đêm nào cũng ở phòng cô!
Vậy giọng nói lạ lẫm hằng đêm chính là anh?
Em rùng mình… những kí ức của ngày hôm ấy quay trở về, em nhớ được lí do vì sao mình ở đây…
Em không dám tin, vào lời nói yêu vội vàng của anh, vào sự đột ngột nơi anh hay vào cả chính… bản thân anh.
Nó không thực vì nó quá rõ ràng, rõ ràng như chính anh và em vậy!
Anh
Em đi mất ngay trong ngày em tỉnh lại.
" Cảm ơn anh, vì tất cả. Nhưng tôi không thể làm phiền anh thêm nữa. Tôi sẽ cố gắng trả lại anh tiền viện phí trong thời gian ngắn nhất!". Trong phong thư còn một sợi dây chuyền có mặt là dòng chữ lạ lẫm, có lẽ đó là tên em.
Anh mất phương hướng. Trong một thời gian dài. Anh tìm đến với những cô gái khác nhưng không thể nào quên được em. Tất cả quá ư nhạt nhẽo….
Anh tìm em - cô gái thậm chí chưa một lần được nắm tay, chưa một lần được nghe giọng nói, chỉ có một nụ hôn mà làm anh nhớ đến quay quắt. Giống như một cuộc trốn tìm, anh cứ mãi tìm em.
Em là một cô gái Việt Nam. Em sang đây du học và trở về nước hơn nửa năm rồi. Và theo lời cô gái từng là bạn học của em thì sợi dây chuyền anh đang giữ là báu vật mẹ em để lại cho con gái trước khi mất.
Có cần phải làm thế không? Cô bé xấu xa! Nhưng ít ra anh vẫn có thể hi vọng, phải vậy không?
Và anh biết tên em…. Khánh Du
Có lẽ ông trời đã cảm động…
Em
Em đã có đủ số tiền để trả anh nhưng muốn gửi lại thì phải liên lạc với anh.
Nhưng em không đủ can đảm. Ngày ấy em đi mà không một lời giải thích. Nhờ sự che chở của anh mà em có thể thoát khỏi bàn tay tử thần nhưng nụ hôn ấy làm em lo sợ….
Một lời cảm ơn em chưa kịp nói. Em không tin vào tình yêu sét đánh, bởi em cùng người ấy cũng từ tình yêu sét đánh mà ra. Nhưng sao em lại xao xuyến trước nụ hôn của anh, lại nhớ đến giọng nói lạ lẫm mỗi đêm. Sao thế anh?
Em biết nơi ngực trái của mình lại chất chứa thêm một hình bóng và ngày càng khắc sâu hơn nữa. Em muốn gạt bỏ, muốn lãng quên nhưng thật sự bất lực. Một năm….. em dằn vặt trong nỗi nhớ….
- Du này, có người muốn gặp em! – Giọng nói chị tiếp tân hiếu kì trong điện thoại
- Ai thế ạ?
- Một người handsome như hoàng tử William.
...
Em xuống tầng một. Ý nghĩ về anh thoáng qua thật nhanh nhưng em vội bỏ qua nó.
Nhưng đó chính là anh, thật như việc em đang ở đây, và hôm nay là valentine…. Vẫn mái tóc màu đồng, ánh mắt nâu lấp lánh, vẫn nụ cười e dè mà tỏa nắng. Em nhìn anh, buồn, vui, lo lắng, hạnh phúc, giận hờn…. tất cả như vỡ òa. Hình như nước mắt em đang rơi thì phải, rơi vì một cảm xúc không tên đang dâng lên nơi trái tim loạn nhịp.
Anh bước về phía em, những bước dài và vững chãi…
- Chào em! – Câu nói Tiếng Việt hơi cứng
- Anh cao quá! – Em đáp lại một câu chẳng có gì là ăn nhập
Anh phì cười rồi cuối xuống hôn em giữa nơi đông người với những anh mắt hiếu kì không che dấu. Lại là sudden kiss.
Anh
Em đẩy anh ra với đôi má đỏ hồng, khẽ gắt:
- Đây không phải như nước anh đâu!
- Anh yêu em!
- Sao anh lại đến đây? – Em vẫn đều giọng nhưng không thể che giấu đôi mắt lấp lánh
- Anh yêu em!
- Anh đến đây khi nào?
- Anh yêu em!
- Này! Trả lời đi chứ!
- Anh yêu em!
- Yeah, I know! – Em lại đỏ mặt
- Anh được yêu em chứ?
- Không!
- Why?
- Chiếc hộp tình yêu chỉ còn chỗ cho một người duy nhất.
- No problem
Em nhìn anh đầy nghi hoặc….
- Anh sẽ bế em bước vào chiếc hộp ấy! Vừa đủ phải không!
- Anh nói dối!
- Em còn cả quãng thời gian sau này để kiểm chứng mà!
- Em không đáng!
Anh lại cuối xuống hôn em…. Và lần này em chẳng chống cự…
***
Ba năm sau đó….
Anh nói với ba em bằng thứ tiếng Việt rõ ràng:
"Bác cho phép cháu cưới Khánh Du làm vợ!"
………
Rồi ngày cưới anh trả lại em sợi dây chuyền năm ấy nhưng bên cạnh lại có dòng chữ khắc tên anh cùng trái tim nạm đá lấp lánh. Và anh cũng có một sợi như thế. Thỏa thuận ngầm thay cho nhẫn cưới.
Labels:
Truyện tình cảm
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment