Friday, December 7, 2012
Truyện hay Giọt buồn đêm Noel
Một mùa Noel buồn với những nỗi đau miên man tận đáy con tim... Cứ ngồi dán mắt vào màn hình vi tính và gõ cành cạch với những chữ cái biết nhảy múa, sắp xếp thành câu chữ rối bời như đúng tâm trạng của nó vậy. Đã mấy mùa Giáng Sinh rồi nó cô đơn. Cô đơn như khách độc hành không có bạn cùng đi chung chuyếntàu nên mãi đợi người trước sân ga. Nhưng Giáng Sinh năm nay thì khác. Nó đã có người thương. Người con trai ấy sẽ cùng nó đi chung vào sân ga và bước lên toa tàu hạnh phúc. Cuộc đời cứ tưởng từ đây sẽ mở ra một trang mới kết đầy hoa và hạnh phúc với nó. Ai ngờ…! Chưa đến ngày Giáng Sinh cuộc tình của nó đã biệt ly. Bao ước mơ, dự định lãng mạn đã vỡ theo bong bóng xà phòng đa sắc màu. Nónuối. Nó tiếc. Nó ngậm. Nó ngùi. Nó tạm thời không thể chấp nhận sự ra đi như thế của anh. Đêm nay là đêm 24 tháng 12, nó lại ngồi cùng chiếc màn hình vi tính và online. Nó biết ngoài đường bây giờ rất đông vui người đi chơi noel, nhất là các cặp tình nhân trẻ. Từng đôi, từng đôi tình tứ sánh bước bên nhau. Nếu nó đi ra đường lúc này thì nó như một người thừa và xa lạ với những cặp mắt của thiên hạ. Vậy nên nó khôngdám ra đường. Người bạn duy nhấtlàm nó nguôi ngoai nỗi cô đơn bây giờ là lên mạng online và nghe nhạc. Nó chìm đắm vào trong thế giới ảo. Vi vu lướt qua mấy blog của những người bạn trong friendslist, thấy ai ai cũng treo câu blast ngập tràn hạnh phúc: “Noel có anh và có em” , “ Giáng Sinh của riêng hai chúng mình, nhóc biết không?” , … Lòng nó đọc mà thắt quặn lại,đau nhói. Nó đang dấy lên một tâmtrạng cô đơn và u uất. Vậy là nó treo trên blast và status câu “Giáng Sinh mãi là nỗi cô đơn của lòng ta. I hate you, Noel ”. Vừa treo xong dòng tâm trạng như thế vào nickname của mình thì có một nickname nhảy vào với cái tên vangtrangcodon. Vangtrangcodon: Chào bạn saki_moon. Sao lại có câu blast táilòng thế kia? Không đi đâu chơi à? Saki_moon: Bạn là ai? Sao lại có nick của mình? Vangtrangcodon: Bạn không cần biết tại sao tôi có nick của bạn nhưng bạn chỉ cần biết là hàng ngày tôi vẫn ghé vào blog thăm bạn,đọc những entry mới bạn viết. Saki_moon: Vậy à. Cái nickname sao lại là “vầng trăng cô đơn”? Có ẩn ý gì trong đó không? Vangtrangcodon: Nếu bạn muốn biết vì sao tôi lại lấy tên đó thì bạn hãy kể cho tôi về nỗi lòng của bạn bây giờ đi? Tôi sẵn sàng lắng ghe bạn nói. Saki_moon: Sao bạn lại muốn biết chuyện của tôi? Liệu một người lạ có đáng tin để tâm sự hay không? Vangtrangcodon: Bạn đừng sợ. Đôi khi tâm sự với người không quen biết lại là một điều hay đấy. Vừa giúp cho bạn giải tỏa được muộn phiền vừa không sợ người đó đem chuyện của bạn đi “ tám” cho người quen của bạn biết. Vì đơn giản tôi là một người xa lạ, không quen của bạn. Saki_moon: Tôi tin bạn . Vậy là Saki_moom say sưa kể câu chuyện tình buồn của mình cho vangtrangcodon. Ngày ấy, trong lầnnó đi làm sinh viên tình nguyện đến một trại trẻ mồ côi tỉnh X thì cô gặp anh. Anh là một họa sỹ từ nơi xa về đây kí họa. Cái làm cho nó để ý đến anh là ngày nào cũng thấy anh đến đây vẽ. Hành trang anh mang theo cũng đơn giản thôi nhưng đủ dụng cụ cho anh tung hoành sáng tạo. Mỗi ngày anh vẽ một khuôn mặt em nhỏ. Mỗi một khuôn mặt mang một sắc thái khác nhau. Nó say sưa nhìn anh mơ màng mỗi khi xong nhiệm vụ tình nguyện của mình ở đây. Nó dạy cácem hát, múa. Nhiều lúc nó vừa dạyvừa liếc anh. Một cái liếc anh chộp được, nhiều ẩn ý, khắc sâu vào lòng anh. Từ cái liếc ấy đã xích hai người lại gần nhau hơn, liên tiếp có những cuộc nói chuyệntình tứ hơn. Nó luôn thắc mắc hỏi anh “Sao anh lại vẽ nhiều khuôn mặt em nhỏ nơi cô nhi viện như vậy?” . Và anh nói với nó rằng anh cũng là một đứa trẻ được lớn lên từ cô nhi viện. Qúa khứ của anh làmột vết cắt đau thương. Thế là anh và nó yêu nhau. Một tình yêu đơn sơ, ấm nồng. Ngày mai anh phải về lại thành phố hoànthành bức tranh “Lát cắt tương lai” để đem đi tham dự cuộc thi triển lãm tranh Xoa dịu nỗi đau . Anh hứa hẹn với nó nhiều về tương lai hai đứa. Sau ngày anh vềlên thành phố thì cũng là ngày nó hết hạn làm tình nguyện. Nó quay trở về trường với nhiều hứa hẹn với anh. Anh hứa với nó là sẽ tìm về trường gặp lại nó và tiếp tục chặng đường tình ái. Nhưng nó chờ hoài mà nó không thấy tin tức của anh. Vậy là mối tình đầu của cô đã tan vỡ theo hư không. Một hư không mênh mông, lạnh lẽo. “Vầng trăng cô đơn” cứ thế ngồi lặng thinh ở một nơi nào đó mà nghe nó thổn thức. Thỉnh thoảng vangtrangcodon lại có những hình mặt người theo tâm trạng chia sẻ. Có đôi lúc lại là “ồ” hay “ vậy à ”, “ ra thế ”… Vangtrangcodon: Cũng buồn nhỉ? Một câu hỏi vô duyên không lời đáp. Vangtrangcodon: À, xin lỗi. Tôi hỏithế lại làm bạn buồn phải không? Nó gửi đi một mặt người với tâm trạng không buồn không vui. Vangtrangcodon biết nó đang buồn dữ dội. Bỗng dưng nó hỏi vangtrangcodon. Saki_moon: Bạn cũng không đi chơi đâu mà lên mạng thế? Vangtrangcodon: Đơn giản tôi là một kẻ cô đơn. Cái tên nickname của tôi xuất phát như vậy đấy. Ồ, hóa ra cũng là một kẻ cô đơn như nó. Cũng là một kẻ đơn độc một mình trong mùa Giáng Sinh như nó. Vangtrangcodon: Bạn thích món quà gì nào? Saki_moon: Để làm gì cơ? Vangtrangcodon: Bạn nói điều ước của bạn đi. Ông già Noel sẽ đem đến cho bạn trong đêm mai. Saki_moon: Mình không tin có ông già tuyết đâu. Vangtrangcodon: Có đấy. Bạn cứ thử ước mà xem. Thích món quà gìcứ nói ra. Điều ước của nó bây giờ ư? Nó không thích bất kỳ món quà nào hiện hữa cả. Có chăng điều nó ước bây giờ là người yêu sẽ về lại tìm nó. Nó ước có anh ở bên. Nó chỉ cần tựa đầu vào vai anh, nhẹ nhàngthôi. Saki_moon: Món quà mình ước sợ ông già Noel cũng không thực hiện được. Vangtrangcodon: Bạn nói đi. Điều gì bạn muốn mà ông già tuyết lại không làm được nào? Nó không trả lời vangtrangcodon, liên tục có những cú buzz làm rungmàn hình nhưng nó vẫn lặng thinh.Nó biết là ông già tuyết chở đầy quà cho các em nhỏ nhưng sẽ khôngchở nổi được ước mơ của nó. Ước mơ của nó quá mơ hồ và nặng trĩu. Những giọt nước mắt rơi thổn thức làm ướt át thêm chuyện tình đã qua. Một mùa Noel buồn với những nỗi đau miên man tận đáy con tim...
Labels:
Truyện tình cảm
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment