Quảng Cáo


Breaking News

Thursday, March 31, 2011

Số Đào Hoa

Hồi mới 13 tuổi, tôi theo chú tôi đi vượt biên, ở đảo mất ba năm thì được phái đoàn Mỹ nhận. Vừa đi làm, vừa học, gần mười năm sau mới đậu được cái bằng kỹ sư của một trường không lấy gì làm danh tiếng. Nhưng cũng đủ nuôi thân, ngoài ra còn để dành được ít tiền, nên chỉ mấy tháng sau khi được Việt nam cho đi lại tự do, tôi liền mua vé về thăm má.
zjaro28i64mazdcctb8t.jpg
Chuyến bay San Francisco- Đài bắc vào mùa này không đông lắm. Đưa tôi ra phi trường, thằng bạn cùng phòng đã về chuyến trước dặn tôi ráng chiếm lấy mấy ghế trống mà nằm.Máy bay lên cao rồi, tôi ngâp nghé nhìn mấy hàng ghế xung quanh. Luôn thể cũng kiếm mối xem có em nào mát mắt, làm quen cho chuyến đi lên hương, nhưng có vẻ không có em nào trên dưới hai mươi cả. Một bà chị cỡ băm hai, băm ba, ăn mặc rất trẻ, quần leggin, T shirt, với cái áo Guess bên ngoài, ở bên kia lối đi, trèo lên lấy cái túi xách, nhưng dường như vướng đồ người khác nặng quá, quay cầu cứu tôi: Em làm ơn đỡ chị một tay ! Tôi liếc nhìn chị, có lẽ lớn tuổi hơn chị hai tôi, nhưng rất đẹp và khiêu gợi, da trắng mắt to đôi môi hơi dày đỏ mọng, ngực nổi lên hai gò vú với nuốm vú nhu nhú sau lần vải mềm, nơi có hàng chữ "Make love, not war !". Tôi thầm nghĩ : "Bà chị vừa ngon vừa chịu chơi! Lại đi có một mình!". Tôi hối hả giúp đỡ, rồi đổi ghế ngồi bên làm quen, vì chỗ đó còn trống tới bốn ghế. Chị tên Loan, đi từ 75, chồng Mỹ mới mất được bảo hiểm trả mấy chục ngàn, chị mang mấy ngàn về Tây ninh mua nhà cho ba má.
Lúc máy bay tắt đèn cho hành khách ngủ, chị đẩy hết mấy cái kê tay lên. Chị kéo cái khay trước mặt tôi ra, nói: "Hoàng cho chị để nhờ cái chân, duỗi ra cho dễ ngủ nha! Chị ngủ một lúc rồi mình thay phiên". Chị cởi bỏ cái jacket, nằm dài trên ba ghế, rồi gác chân lên cái khay ngay trước mặt tôi, tấm mền nhỏ đắp ngang bụng. Chị ngủ rất dễ, chỉ mươi phút sau đã ngủ ngon lành, hơi thở đều hòa.. Tôi ngả ghế ra cố nhắm mắt ngủ. Nhưng rồi lại mở mắt ra, vì thân thể đàn bà quá gần. Cặp đùi thon dài trong ống quần chẽn nằm ngay trước mắt. Tôi lấy cái mền con của tôi quàng lên trước người, che luôn chân chị. Chị hé mắt nhìn tôi mỉm cười rồi ngủ tiếp. Mãi lâu sau, tôi cũng ngủ thiếp đi. Tôi chợt tỉnh, mở mắt ra, thấy cặp giò chị gác ngay trên đùi tôi, cái cảm giác thật là dễ chịu. Tôi luồn tay dưới tấm mền ôm lấy bắp chân chị, rồi từ từ chầm chậm tay tôi đưa dần lên, xoa nhẹ đầu gối, rồi lần tới cặp đùi, qua lần vải mỏng tôi nắn bóp nhẹ, đùi non mềm mà ấm áp, tôi bắt đầu thấy nứng, con cu ngúc ngoắc muốn ngỏng lên. Tôi liếc nhìn, chị vẫn ngủ say. Tay tôi nhích dần lên tới háng, tôi thấy cái vạch chéo quần lót, tôi run rẩy xoa ngay trên mu, người tôi rừng rực, tôi liều lĩnh móc ngón tay xuống dưới, qua hai lần vải, ngón tay tôi nằm kẹt ngay khe lồn giữa hai múi mềm nở nang. Ngón tay tôi ấn xuống nhè nhẹ, phản xạ sinh lý tự nhiên làm cho mông chị nhúc nhích, nhưng chị vẫn ngủ. Ngón tay tôi tiếp tục dú dí, bắt đầu thấy ươn ướt từ trong lồn chị ứa ra, tay kia tôi kéo cái zipper quần tôi thọc tay vô nắm lấy con cặc mà vọc. Cứ thế, một tay dí lồn chị, một tay vọc cặc tôi, tôi ưỡn cứng người ra rồi rung lên tinh khí phọt ướt trong quần nhèm nhẹp cả bàn tay. Tôi muốn đi rửa tay cho sạch sẽ, nhưng sợ đánh thức chị Loan dậy, nên ngồi chịu trận, tuy rằng ngồi như vậy cũng khoái lắm, vì chân chị êm êm vãn gác trên đùi tôi, và tay tôi thì tuy không còn dám rờ rẫm gì nữa, nhưng cũng ôm lấy đùi chị rất thoải mái. Ngủ được một lát, tôi chợt tỉnh, vì thấy bàn tay mềm mại của chị nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, tôi giật mình giựt tay lại một chút, nhưng chị vui vẻ ngồi dậy, hỏi:
"Chị ngủ lâu chưa Hoàng?", rồi thêm:
"Chết thật, chị gác chân lên cái khay, mà thành ra gác lên Hoàng nãy giờ. Nặng lắm không?"
Chị quay qua ôm hôn lên bên má tôi : "Cám ơn nha".Môi chị mềm ướt chạm vào má lại thoảng muì phấn thơm làm tôi rởn da. Chị muốn đi tiểu, tôi đứng lên cho chị đi ra, tay cầm cái mền che vết ướt trước quần. Lúc trở lại, chị bảo đến lượt tôi nằm ngủ, nhưng tôi nói đã ngủ rồi, muốn ngồi nói chuyện với chị hơn. Chị vui chuyện lắm, nhưng điều làm tôi khoái nhất là trong khi nói chuyện, chị hay đưa tay đâp đậplên đùi tôi. Chị khen tôi giống tài tử Alain Delon của Pháp, tôi chả biết là ai nhưng cũng thích chí. Hồi đó đi Việt nam còn phải ngủ chờ ở Đài bắc qua đêm, cứ hai người một phòng. Chị đề nghị chị với tôi nhận làm chị em để xin ở chung phòng, vì chị mang nhiều tiền không muốn ở chung với người lạ.
Tới phi trường Đài bắc cả đoàn hành khách được hướng dẫn đưa tới khách sạn, người ta canh rất kỹ, sợ có người lọt ra thành phố, vì an ninh Đài bắc rất gắt gao. Ăn tối xong, mọi người về phòng. Phòng rộng rãi, có hai cái giường lớn. Tôi mắc kẹt cái quần dơ dáy, xin phép đi tắm trước. Tắm xong đi ra, tôi chỉ có cái quần xà loỏng, vì ở nhà tôi không bao giờ có pyjama. Chị mang đồ vào tắm xong, đi ra, tha thướt trong cái áo ngủ dài xuống quá gối như trong truyện thần tiên, dáng người chị thon thon, cái áo ngủ màu hồng vừa mềm vừa mỏng thấp thoáng nửa kín nửa hở thân hình chị thật là quyến dũ. Tôi ngồi tựa đầu giường coi ti vi, để cho cái con cu của tôi đang ngúc ngoắc đỡ bị lộ. Ai dè chị rất tự nhiên nhảy lên giướng ngồi bên cạnh tôi, nói là bên này coi ti vi dễ hơn. Chị không chú ý coi ti vi lắm, hỏi tôi về việc học hành, có bạn gái chưa, gia đình ở Việt nam ra sao.... Một lát, chị quay lại hỏi: "Hoàng thấy chị đẹp không?". Dĩ nhiên tôi nói chị đẹp lắm, , mà chị đẹp lắm thiệt.
Chị đưa tay để lên đùi tôi theo thói quen, rôì nói: "Hôì nãy trên máy bay chị ngủ một giấc, thấy sướng quá...". Tôi hơi chột dạ, chưa kịp nói gì, thì chị hỏi: " Lúc chị ngủ, em có ngủ được không?" Tôi nói xạo: "Em mệt qúa, cũng ngủ luôn". Tay chị trên đuì tôi bỗng chạm vào con cu ngong ngỏng trong quần. Chị ghé sát mat tôi, hơi thở thơm tho mà mấy sợi tóc mai của chị rà rà vào má tôi, hỏi nhỏ : "Hoàng thương tôi không?" Tôi chưa kịp phản ứng gì, thì chị cầm cái bấm remote tắt ti vi đi, trong phòng chỉ có ánh sáng lờ mờ từ nhà tắm hắt ra. Tay chị thọc vào bên trong quần tôi mà nắn vuốt cái đầu buồi đang vươn dài, cứng ngắc. Tay kia chị vòng ôm vai tôi, rôì cả hai cùng quần nhau mà ngả ra giường, chị gắn môi hôn lên môi tôi, quyện nút lưỡi tê mê. Rời môi ra để thở, chị hỏi tôi: "Hoàng có ngủ với ai chưa?" Tôi ấp úng trả lời, là cũng có. Chị ôm ghì lấy tôi, thì thầm vào tai tôi, hơi thở chị nóng hổi bên má: "Mình làm tình suốt đêm nha! Thương quá đi!". Chị kéo giựt cái quần xà loỏng của tôi xuống rồi cởi thốc ngược cái áo ngủ của chị ra, trong không có xú cheng, vú chị tròn đầy mà vun, nuốm vú nứng lên dựng đứng đỏ hồng. Chị nằm ngửa ra giữa giường, co đùi lên, rồi giang rộng ra. Ôi chao caí mu lồn phơi ngay trước mắt, lông lồn chị lún phún rẽ mượt ra hai bên như hàng ria mép phơn phớt đen mà da bụng thì trắng phau phau, người đàn bà đến tuổi nẩy nở tối đa mà chưa sanh đẻ lần nào, hông nở nang vừa đủ, eo bụng thon thon. Chị đưa cao hai tay lên chờ đợi, hai bầu vú lên xuống phập phồng theo hơi thở hổn hển gấp gáp: "Hoàng ơi, mình yêu nhau đi, mau lên!" Tôi không cần dục giã, nhoài người nằm đè lên chị, chị ôm ghì lấy tôi, thịt da cọ xát nhau, tôi miệt mài gục xuống mút vú chùn chụt làm chị rên lên, một tay ghì đầu tôi sát ngực, người chị lồng lộn, tay kia thì đưa xuống nắm lấy đầu buồi nóng hổi của tôi mà đẩy đưa cọ cựa chỗ cửa lồn, miệng chị xuýt xoa : "Ôi sướng quá, sướng quá" cái đầu rùa vừa chấm giữa lỗ lồn, chị co người lại rồi hích lên thật mạnh, cả cái con cặc của tôi đâm ngập xuống, xương mu của tôi giập mạnh xuống mu lồn chị, cứ thế mà dập lên giập xuống, chị vừa rên vừa rú lên : "Ối ối, sướng quá Hoàng ơi! Cha mẹ ôi, con sướng quá!... sướng quá!..", chân tay lúc thì giẫy giụa, lúc thì ghì lấy tôi tới nghẹt thở. Tôi đã hai ba lần chơi gái, nhưng chưa bao giờ sướng đến rủn tỉ như lần này. Cả người như có điện giật, rung lên từng chập, rồi cái tê tê rờn rợn từ bìu dái rùng rùng cuồn cuộn bên trong, rần rần sướng rang rang bủn rủn rừng rực chạy qua cái đầu buồi đang nở bung ra, tinh khí phụt ra chan hòa bên trong lồn trào cả ra mép lồn ướt át nhễ nhụa. Chị Loan cũng vùng vẫy giẫy lên đành đạch như con thạch sùng bị chặt đuôi, cái mu lồn nẩy lên đập thốc ngược lên mu buồi, tôi rú lên, còn chút tinh khí nào phóng ra rào rạt một lần chót, chị Loan cũng rền rỉ : "Hoàng ơi, tôi chết..., tôi... chết...". Tôi mệt quá nằm vật ra một bên, chị cũng dang tay dang chân nằm ngửa tơ hơ ra, cả hai cùng thở hồng hộc, rã rời, ngủ như chết cả đêm, cho đến khi khách sạn gọi điện thoại báo thức, mới lật đật trỡ dậy sửa soạn ra máy bay.
Trên đường bay Đài bắc Saigon, hành khch đông chật cả máy bay, nhưng hai chúng tôi lật cái kê tay lên ngồi sát cạnh nhau chuyện trò thủ thỉ, hơn một tiếng đồng hồ trôi qua rất mau. Chị Loan nói sẽ đổi vé để về Mỹ cùng với nhau. Chị có nhiều bà con bạn bè ở Mỹ, nên mang rất nhiều đồ. Tôi thì chả có ai thân, nên hứa sẵn lòng mang hộ chị một bao hành lý. Chị biết tôi còn má ở với gia đình chị Hai tôi, mà mọi người rất là cổ hủ, chị bàn với tôi là khi từ Tây ninh lên Saigon sẽ mướn khách sạn, khi chị đến nhà tôi, thì sẽ tự nhận là bạn làm cùng sở. Còn bịch hành lý, tôi sẽ nói là tôi tự ý mang giùm để lấy tiền cước, có món tiền nhỏ thêm để cho mấy đứa cháu con bà chị, như vậy ai cũng vui vẻ và sẽ không thắc mắc gì.

Hai ngày trước khi trở về Mỹ, chị đến tìm tôi ở Saigon.Má tôi và chị tôi, thấy chị là đàn bà, có bằng kỹ sư thì nể lắm. Chị ăn nói dễ thương nên ai cũng qúy, lại còn trách tôi sao lấy tiền cước của chị làm chi. Tôi giải thích là kiểu Mỹ, tiền bạc sòng phẳng, tại có làm nên có trả công.Tôi đi taxi với chị ra khách sạn để lấy bịch hành lý. Chị đưa tôi lên phòng, căn phòng rộng mênh mông bầy biện rất sang trọng. Chị ôm tôi hôn lấy hôn để, nói chị nhớ tôi lắm. Nhưng tôi hơi bị thất vọng, vì không được rủ rê làm gì hơn nữa. Chị chỉ đứng ôm lấy tôi, cà vú vào ngực tôi, tay thì xoa nắm dười quần làm tôi nứng ngỏng lên, chị thủ thỉ: "Ngày hôm nay chị bận nhiều công chuyện lắm. Chị tính đổi máy bay đi cùng với em mà không được, nên phải đi chuyến sáng sớm mai. Chị sẽ đón em ở phi trường San Francisco để lấy hành lý. Chị có công chuyện qua đó hoài hoài, ít ra mình tháng tháng cũng gặp nhau được một lần. Chị nói thầm vào tai tôi: "Chị ăn phải bùa mê rồi, biết không?", rồi liếc rất tình tứ, làm tôi sướng đỏ cả mặt, bên dưới thì cái đầu rùa đang muốn ọc khí ra, may mà chị đã bỏ tay ra rồi. Chị đưa cho tôi năm tờ hai chục đô, để lúc ra phi trường cho bọn khám hành lý hai tờ, còn ba tờ làm qùa cho cháu tôi. Tôi thấy chị tính chuyên thật chu đáo, lại có tình có nghĩa.
Chuyến bay trở về Mỹ qúa chán, vì không có ai quen. Tới phi trường San Francisco, chị Loan đón tôi, lấy hành lý, nhưng phải đi về Chicago ngay, chị hẹn trong vòng một tháng sẽ gặp lại. Chờ mãi gần hai tháng cũng không thấy, số điện thoại chị cho thì đã bị cúp. Tôi buồn bã thẫn thờ. Một hôm tình cờ đọc tờ báo Việt nam lượm ở siêu thị, tôi chú ý đến bản tin sau :
"Một thanh niên Việt kiều bị bắt vì mang bạch phiến trong kiện hành lý rời thành phố Hồ chí Minh đi San Francisco. Anh tên T.N.N., ở Mỹ về thăm thân, anh khai là mang kiện hàng giùm một người quen tên là chị N.T.K.L. đã rời thành phố trong chuyến bay ngày hôm trước. Anh lúng túng không khai rõ được liên hệ với chị đó ra sao v.v...."
Tôi không đủ bình tĩnh để đọc hết bản tin. Anh chàng nào đó mang đồ cho chị Loan sau tôi đúng một tháng. Tôi thấy choáng váng mày mặt. Từ đó về sau, tôi không bao giờ muốn tìm hiểu Alain Delon là ai, mà cũng có dịp gặp lại "chị Loan của tôi" nữa.
Hết

No comments:

Post a Comment

Designed By Published.. Blogger Templates