Saturday, December 1, 2012
Nỗi buồn bỏ lại
Tôi tìm thấy một nỗi buồn trong sâu thẳm lòng đêm. Đôi khi tôi lạ lẫm bởi chính những cảm xúc quen thuộc mà cứ như là đã tan biến vào hư không. Đôi khi tôi nghẹt thở vì kí ức xưa dường như chưa bao giờ đến. Đôi khi tôi đợi, tôi chờ quá khứ xa xôi như cơn mộng mị vào buổi trưa. Từng chút “đôi khi” nhấn chìm tôi trong những hoang hoảng và vụng dại từtháng năm tội tình. Và như mọi lần, tôi chọn một bản nhạc nép mình vào không gian quạnh hiu. “Moon light sonata” thảnh thơi cao vút bỏ mặc tôi với ngôn ngữ, bỏ mặc nỗi buồn còn lại bơ vơ, buông xa cả một mùa nhung nhớ. Hành trình tung hê câu chữ đã sẵn lòng để cột chặt một nỗi buồn trĩu nặng và không thể vương bay đi đâu mất. Bởi ướt mèm kí ức. Vì kỷ niệm vương mang.Và điều xa lạ còn mãi… Nỗi buồn nào mà chẳng mang tên tôi? Nỗi buồn có mặt ở khắp mọi nơi. Từ chiếc bàn chải đánh răng mỗi sáng, từ góc báo tôi đọc hàng ngày, từ gốc cây bên đường, từ vạt áo em… Mọi thứ. Từ những lang thang nơi chân trời quenthuộc tôi vẫn đi về sớm tối, tôi khép lạimột hoàng hôn lỗi hẹn với từng góc phốcon đường. Niềm vui tiếng cười thắp sâu vào đêm một nỗi đau và đôi mắt ướtchưa từng về giữa mênh mang những yêu thương xa xôi diệu vợi. Và khát khao để ngấm thật sâu một mùa lá rụngđã khuất xa nơi vạt nắng cuối trời, để mong tìm một bình minh nhẹ bay trong cơn gió mùa lay lắt hình nỗi nhớ đơn côi…Đó là những hạnh phúc vay mượn mà tôicần phải trả lại cho thời gian. Bởi thế nên tôi ấm ức nép vào chính tôi để thấyyêu thương giờ rong chơi tận phương trời nào. Tôi đưa tay ra cố níu cho chặtmột mùa Thu tàn. Mà ngoảnh đi ngoảnh lại chỉ còn tôi chơi vơi trên con đường nhỏ và một chiều xưa thật nhạt nhòa. Tôi cứ ngỡ đời sẽ cuốn trôi hết mọi ngậm ngùi trong thoáng chốc, và tôi đã ngủ vùi trong mênh mông cuộc đời tôi, nhưng ngoài hiên vắng, mọi nỗi ngậm ngùi từ ngày xưa đã tìm về tự lúc nào mà tôi đâu có hay. Tôi đã tha thứ cho một cảm xúc đến muộn chẳng kịp để tôitiễn đưa mảng kí ức đã úa màu. Còn mùa xưa ấy nào có tha thứ được cho tôi? Tôi còn trong tôi một tiếng gọi trôi dạt giữa đêm. Tiếng gọi là giấc mơ muôn màu để khi tỉnh giấc, là tôi thấy hiện thực cứa những nhát rất sâu vào ngày hôm nay. Màu bóng tối không thể hóa thành nơi chốn bình yên, nhưng đổi lại,trong bóng đêm giọt nước mắt của tôi được rơi xuống an toàn và lạnh ngắt. Khép đôi mắt, tôi hiểu vì sao nỗi buồn là thiên đường của bóng đêm. Và trong cơn mưa đêm, điều chưa nói vẫn nằm imlìm bên trong lòng tôi, trôi theo một nỗibuồn rất thật, chạm tới vô cùng theo dòng chảy thời gian…! Và tôi chạm vào cô đơn để chìm sâu vàomuôn năm cũ. Một nỗi đau xa xưa nhẽ bẫng trong những vết thương cũ kĩ. Tôilãng quên để càng thêm nhớ. Đi về đâu tôi cũng gặp thời gian. Ngày. Tháng. Năm. Tôi kiếm tìm tôi? Hay kiếm tìm kíức tôi? Tôi là tôi? Hay tôi là nỗi buồn? Dành tặng một người bạn!
Labels:
Truyện tình cảm
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment