Mỗi khi gặp chuyện khó khăn, em sẽ chỉ nghĩ về anh, lấy anh làm điểm tựa cho em vượt qua.
Đối với em, chuyện yêu đơn phương cũng như một thói quen, mỗi ngày thức giấc em tự hỏi, liệu anh đang ở đâu, đang làm gì, thời tiết nơi ấy thế nào, con đường anh đi ra sao rồi và những câu thắc mắc như thế sẽ theo em đến khi ngày kết thúc, đêm đang đến và ám ảnh trong mỗi giấc mơ của em.
Mỗi ngày, em thích dành ra vài giờ chỉ để nghe nhạc em thích và cập nhập tin tức về anh. Mỗi giây phút trôi qua, em đều tự mường tượng anh đang bên em, đang cười với em, đang cho em mượn đôi bờ vai để tựa vào nghe những bản nhạc piano hay nhạc trữ tình mà em rất thích.
Mỗi khi mệt mỏi em thích nhìn hình của anh, thích xem những đoạn youtube của anh chỉ để thấy anh đang "cử động" và mỉm cười và cũng chỉ để nghe thấy giọng anh.
Mỗi khi gặp chuyện khó khăn, em sẽ chỉ nghĩ về anh, lấy anh làm điểm tựa cho em vượt qua.
Em thích nhìn căn phòng của anh, bàn làm việc của anh rồi bắt chước trang trí theo chỉ để có cảm giác "chung một suy nghĩ" với anh.
Mỗi khi thấy người ta hỏi anh về chuyện tình cảm, anh đều hóm hỉnh trả lời anh có rất nhiều bạn gái nhưng chẳng thích phải ràng buộc với ai. Em nghe xong bảo là sẽ giận anh mãi, sẽ không thèm để ý đến anh nữa. Nhưng rồi, em không làm được.
Mỗi khi nghĩ đến những cách biệt mà hai ta đang sở hữu, em thấy nó như không giới hạn anh ơi, em như cố hết mọi sức mà kéo lại cho gần anh, nhưng bao nhiêu chướng ngại vật cứ vùi lấp cố gắng của em, và em vẫn sẽ cố gắng cho đến khi nào anh nhận ra em đã nỗ lực đến thế nào để có thể đến gần bên anh.
Mỗi lúc em bất giác đối mặt với thực tế là anh chẳng quan tâm đến em đâu, em bỗng thấy mình ngốc quá, yêu anh, cố làm nhiều thứ để rồi người em muốn khoe những thành quả em đạt được lại chẳng cần biết đến những thứ ấy làm gì, chỉ có em vô vọng tự mình ôm lấy những cố gắng đó.
Trong mỗi giấc mơ, điều tuyệt vời nhất là thấy anh, nhưng ác mộng lại là khi anh "phủ nhận" và "lạnh lùng" với tình cảm ấy.
Đôi khi em ngốc đến nỗi tự tưởng tượng anh đang bên cạnh em, cười ấm áp vô cùng. Ước mơ của em là được cùng anh ở trong cái nhà di động, đi du lịch khắp nơi cùng nhau, chia sẻ cho nhau những gì cả hai đang suy nghĩ.
Cũng có khi, em thấy ghen tỵ với vài cô gái quanh anh được anh trao nụ cười miễn phí nhưng quay về sự thật thì em và anh có là gì với nhau đâu mà em dám đi ghen tỵ, chỉ có mỗi em, một cô gái với gương mặt không thanh tú, vóc dáng không mảnh mai, sự nghiệp còn thua xa anh nhiều lắm lại cứ đắm chìm trong tình yêu đơn phương với giấc mơ về anh.
Mỗi ngày thấy anh online, có khi làm trái tim em loạn nhịp vì sung sướng, có khi phải lấy hết can đảm để soạn một tin nhắn gửi cho anh mà có lẽ anh cũng chẳng hay biết và quan tâm reply cho em.
Đối với anh, em có khi chẳng tồn tại trong khái niệm của anh, còn đối với em, anh hơn cả những gì em có. Mọi thứ đối với em chỉ có ý nghĩa khi nó đi đúng với quan điểm của anh.
Với em, yêu đơn phương mãi nên có khi quen với cảm giác khó chịu và phải chịu đựng, chỉ có ai từng yêu đơn phương mới hiểu cảm giác đó nó như thế nào, phải nuốt nước mắt vào lòng và miệng mỉm cười chúc phúc cho những hạnh phúc của anh, phải gắng gượng vượt qua nỗi vô cảm của anh với em, phải tự đưa bản thân đi qua đau thương mà không có bờ vai nào tựa vào an ủi.
Em đã rất can đảm khi thề trong lòng này, cả đời này có lẽ sẽ không còn yêu ai hơn anh, sẽ chỉ chấp nhận bờ vai của anh, nụ cười của anh, sẽ không ai thay thế anh trong trái tim em. Sẽ tự chịu đựng nỗi đau mà không than van, oán trách anh.
Em đang đợi đến một ngày đủ điều kiện có thể "chữa dứt" bệnh yêu đơn phương và can đảm nói lên tình yêu của mình. Nếu anh vẫn không quan tâm, thì em hứa sẽ đi xa khỏi anh, không làm anh bận tâm. Anh ở đâu cũng được, bên ai cũng được miễn đừng tắt đi nụ cười trên môi là em có thể thấy hạnh phúc rồi.
Đêm nay lại rất lạnh và mưa rồi, em đang nghe những bản nhạc piano của YIRUMA và ước ao anh đang nơi này cho em mượn đôi bờ vai tựa vào để cảm thấy bớt trống vắng. Nhưng sao thấy xa quá, anh như mưa kia tan vào đâu rồi.
Tất cả dành tặng anh VK của em.
No comments:
Post a Comment