“Tự do” hay “Số phận”?
2 kịch bản “trả đũa” hậu chia tay
Nếu yêu thương trở thành gánh nặng
Nâng tình yêu lên một bậc
Từ ngày còn bé tôi đã luôn ao ước có một chiếc máy ảnh để tung tăng khắp chốn lưu giữ lại những khoảnh khắc, những kỉ niệm đẹp trong cuộc sống. Gia đình tôi cũng không khá giả gì nhưng cha mẹ hứa: “Con cứ học thật giỏi rồi sau vụ thu hoạch lúa — ngô sẽ mua cho con một cái”. Thế rồi lên năm 2 đại học tôi cũng được thỏa nguyện. Không cần phải nói các bạn cũng biết tôi thích thú thế nào, tôi lưu giữ tất cả những khoảnh khắc mình gặp phải trong cuộc sống từ hình ảnh cỏ cây hoa lá trời trăng mây nước đến con người.
Giờ đây trong máy tính của tôi tràn ngập những hình ảnh đủ thể loại, tôi háo hức ngắm nghía và thưởng thức những tác phẩm nghệ thuật mình tích góp - những khoảnh khắc mình từng trải và tôi chợt sững sờ nhận ra một điều trong hàng ngàn tấm ảnh đó thì những tấm hình chụp cha mẹ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Tôi chua xót khi nhìn lại tóc cha mẹ đã bạc trắng tự lúc nào, da dẻ của người đã nhăn nheo và lốm đốm từ lúc nào cũng không hề hay biết. Tiếc vì mình không lưu giữ được hình ảnh cha mẹ lúc còn khỏe mạnh thì ít mà xót vì mình đã quá vô tâm với cha mẹ thì nhiều thậm chí một lời cảm ơn còn chưa bao giờ nói với họ.Thế đấy ta cứ mải mê theo đuổi những thứ viển vông xa vời và rồi bỏ quên mất thứ quan trọng nhất — bỏ quên mất người quan tâm và yêu thương ta nhiều nhất, cha mẹ ơi con xin lỗi thật nhiều.
Các bạn trẻ xin đừng giống như tôi nhé, đừng chỉ quan tâm đến bản thân đến các mối quan hệ khác mà xin các bạn hãy quan tâm nhiều nhất đến cha mẹ mình — người có thể hi sinh cho ta tất cả, đừng để đến lúc quá muộn mà hối không kịp.
Hãy chụp lại những khoảnh khắc thật sự, những kỉ niệm làm nên chính cuộc sống của bạn chứ đừng tô vẽ đừng lưu giữ những bức hình không cần thiết bởi nó sẽ trở nên thừa thãi, làm nặng “thẻ nhớ” của bạn và bạn sẽ quên mất cuộc sống thực của mình — quên mất cái gì là quí giá và có ý nghĩa với mình nhất.
Thu Thúy(Thái Bình)
No comments:
Post a Comment