Em luôn nhớ đến những ngày tháng ấy, ngày em sinh con đầu anh đã chăm sóchai mẹ con như thế nào. Em thầm cám ơn Trời đã cho em có anh, bên anh, được anh chở che chăm sóc.
Những năm tháng đó thật hạnh phúc phải không anh? Có khi nào anh hối hận vì đã kết hôn quá sớm, nếu không thì giờ này chắc anh đã sung sướng và hạnh phúc hơn. Và "Cuộc sống thay đổi khi chúng tathay đổi…"
Ngày em nằm viện sinh đứa thứ hai, cũng là lúc anh hẹn hò với cô ta đi uống cà phê, anh để lại số điện thoại khi nào cần thì bệnh viện sẽ gọi. Anh có biết lần sinh ấy em suýt chết không anh? Em bị tiền sản giật nằm tại phòng hậu sản tới 5 tiếng mới về phòng, nếu lúc đó em có chuyện thì sao nhỉ? Rồi khi con đượcmột tuần anh bảo với em anh phải đi công tácmột tuần, mặc cho em nài nỉ anh vẫn đi. Sau này em mới biết trong chuyến đi đó cũng có cô "gái" của anh, vì thế cho nên anh không thể không đi được.
Đến khi con được 3 tháng cũng là lúc em đang bị bệnh phải cách ly con, lòng xót xa và nhớ con vô cùng thì anh lại một lần nữa quyết định đi công tác. Mặc cho em van xin anh ở lại với mẹ con em chỉ 2 tuần nữa thôi, để em hết hẳn bệnh tránh lây sang con nhưng anh vẫn ra đi. Em ôm con vào lòng tủi cho số phận mình, thương cho con nhỏ, mong sao ông Trời che chở cho nó không bị lây. Thật may mắn nó vẫn mạnh khoẻ.
Ngày đêm nhớ thương anh, em không dám khóc nhiều vì sơ sản hậu. Em phải cố gắng thật nhiều để anh yên tâm.
Nếu còn yêu em và cần đến em hãy giữ lấy em trước khi quá muộn (Ảnh minh họa)
Anh vẫn về thăm mẹ con em đều đặn, nhưng khác với những người đàn ông xa vợ và con thơ khác anh chỉ ở nhà vài tiếng rồi sau đó lại đi hẹn hò. Bằng linh cảm của người vợ hay vì anh quá đam mê với mối tình đó mà sơ ý để em phát hiện ra. Khi anh đi được 2 tuần thì các chủ nhật liên tiếp anh đều gọi điện về bảo em rằng có cuộc họp khẩn nên anh về trễmột ngày, sau này em phát hiện ra những ngày đó "gái" ra chơi cùng anh.
Trong lúc em ở nhà lo lắng cho anh, nuôi con cho anh thì anh đang đưa "gái" đi hết chỗ này tới chỗ kia chơi. Còn nỗi đau nào lớn hơn thế nữa không anh?
Khi phát hiện ra sự thật đau lòng đó em chỉ ước gì ngày ấy khi em bị sản giật, em ra đi mãi mãi... nhưng nhìn con còn nhỏ em không đành lòng. Còn anh thì hết hứa lại hẹn sẽ từ bỏ, nào vợ con là trên hết, nhưng rồi đâu lại vào đấy. Đến bây giờ đã 3 năm trôi qua, anh vẫn qua lại hẹn hò, chỉ khác là giấu giếm kỹ hơn. Còn cô ta luôn biện minh rằng "tình yêu không có lỗi, có chăng là do con người đến với nhau quá muộn"? Trơ trẽn và ngạo mạn.
Còn về phần anh, anh luôn bênh vực cô ta, luôn cho rằng cô ta chịu nhiều thiệt thòi khi đến với anh, luôn cho rằng cô ta ngây thơcho dù em có nói, phân tích đúng sai như thế nào thì anh vẫn bỏ ngoài tai. Mặc dù anh luôn nói anh cần gia đình, gia đình là trên hết nhưng anh luôn làm ngược lại những gì anh nói.
Em giờ đây, sau bao tháng ngày qua, em đã quen dần với mọi lời hứa của anh. Trong em giờ chỉ còn con cái, em phải sống hết mình vì con, đem lại cho chúng hạnh phúc cho dù có là thứ hạnh phúc giả tạo đi nữa, vì em thấy rằng không ai yêu thương con cái như chính cha mẹ. Có đôi lúc em muốn chốn chạy, vì như thế em sẽ không còn đau buồn nữa nhưng em lại không dám, không phải vì em sợ chết mà vì em hiểu được nỗi đau mất mẹ là như thế nào, và em không cho phép mình làm như thế.
Còn chuyện giữa chúng ta, em đã tha thứ cho anh hết lần này tới lần khác nhưng anh vẫn không cần, anh vẫn lừa dối em. Vết thương anh để lại trong lòng em quá sâu nên có lẽ em chỉ có thể tha thứ chứ em không thể nào quên được. Làm sao quên được khi em vừa mới quên thì anh lại khơi dậy. Em phải làm sao để quên?
Thật lòng em rất sợ ngày nào đó em không cầm cự nỗi lòng mình mà sa vào người đàn ông khác, nếu còn yêu em và cần đến em hãy giữ lấy em trước khi quá muộn.
No comments:
Post a Comment