Đã từng có những mối tình sinh viên trong sáng lãng mạn nhưng sau một thời gian hẹn hò yêu đương, tôi cay đắng nhận ra rằng, tình yêu không thể khỏa lấp những khốn khó tủi nhục do chữ nghèo mang lại.Mong muốn sống theo con tim trong tôi đã không thắng được khao khát chạm đến đỉnh cao của danh vọng. Càng yêu nhiều tôi càng nghèo thêm vì phải trang trải tình phí. Điều đó đã buộc tôi phải ra quyết định: một là ngừng yêu, hai là phải yêu "thông minh" hơn.
Tôi nhanh chóng từ bỏ những buổi hẹn cùng các cô nàng đi xe đạp để bắt đầu hành trình thực dụng của mình. Tại sao tôi lại không thể vừa yêu mà vẫn được nhận chút lợi lộc từ những cuộc tình đó? Tôi thực lòng cũng muốn thế lắm. Nhưng hiềm một nỗi, tôi là trai tỉnh lẻ, chẳng có chút vốn liếng gì để thu hút phái đẹp nên đành ngậm ngùi hạ tiêu chuẩn chọn bạn gái của mình xuống vài bậc.
Trong khi bạn bè cùng khóa yêu cô những cô gái nhà giàu, nhà mặt phố, thì tôi chọn cho mình một cô gái bán hàng cơm. Có người chê cười quyết định của tôi. Có người lại ca ngợi đây mới là tình yêu thật sự. Nhưng chỉ có tôi, người trong cuộc mới hiểu rõ nhất.
Khi yêu cô bé hàng cơm, thay vì phải ra sức chiều chuộng hay tốn kém nhiều khoản chi phí thì tôi lại được một cô nàng ít học ấy chăm sóc tận tình và điều quan trọng là mấy năm đại học, tôi được ăn cơm ngon miễn phí. Tôi cũng xác định, đó là tình sinh viên chỉ yêu cho vui chứ chẳng bao giờ nghĩ sẽ đi đến cùng.
Tôi sống sót qua thời đại học với một chút vốn nho nhỏ được tích cóp từ tiền ăn chừa ra mỗi tháng. Ra trường và bắt đầu đi làm, nhận thấy cô hàng cơm năm xưa không còn hợp với vị thế của tôi bây giờ nên tôi cố tình mặn nhạt để chia tay em. Là một viên chức đàng hoàng, tôi không muốn vợ mình là một người buôn bán nhỏ lẻ và không được học hành đến nơi đến chốn. Tôi bội tình em và cũng thấy cũng có chút day dứt khihai đứa đã chấm dứt.
Khi đã trưởng thành hơn, tôi càng nghiêm khắc với bản thân mình trong hành trình thực dụng khi tìm kiếm tình yêu. Tôi mới chỉ bắt đầu kiếm tiền và đặt những viên gạch đầu tiên cho nền móng của mình. Do đó, tôi không muốn phung phí thành quả lao động đó cho người phụ nữ khác ngoài mẹ tôi. Tôi vẫn yêu nhưng những cô gái có hoàn cảnh kém cỏi hơn chưa bao giờ là đích đến của mình.
Tôi đang sống rất thực tế hay quá nhẫn tâm và thực dụng đây? (Ảnh minh họa)
Tôi chọn một cô gái dịu dàng, có chút địa vị trong ngành của tôi với gia cảnh tương đối tốt. Nhiều người nghĩ tôi ranh mãnh và thực dụng. Nhưng theo tôi để thích ứng với hôn nhân, xoay xở với kinh tế gia đình, nuôi nấng con cái, tích lũy tiền bạc xây dựng địa vị xã hội… thì chỉ những con người có đầu óc thực tế mới làm được. Lãng mạn chỉ còn là chút hương vị cuộc sống chứ không còn quá quan trọng.
Nghĩ là làm, tôi chấp nhận bỏ ra 10% tiền lương làm tình phí mỗi tháng. Tôi không thể yêu một cô gái nghèo dù thích thật lòng. Bởi vì tôi phải lo cho cả cuộc sống của cô ấy trong khi lương viên chức quèn của tôi chưa thể nuôi nổi bản thân mình.
Chúng tôi yêu nhau gần 2 năm. Khi hai đứa chuẩn bị tiến đến hôn nhân thì tôi gặp may mắn lớn. Giám đốc công ty đã để mắt đến tôi và có nhã ý giới thiệu con gái của ông. Tôi thấy khá áy náy với vợ sắp cưới của mình nhưng lời đề nghị đưa ra quá hấp dẫn.
Tôi sẽ được đề bạt thăng tiến, được cấp căn hộ cao cấp để ở sau khi kết hôn và những món hồi môn đáng giá. Thoáng nhẩm tính tôi thấy cô người yêu cũ không thể bằng được với con gái sếp. Nếu tôi lấy người yêu hiện tại và vẫn đều đặn làm việc ở vị trí cũ, có lẽ tôi sẽ mất đến 50 năm để có được tất cả những tài sản đó. Giờ đây, chỉ cần một cái gật đầu, tôi sẽ rút ngắn được nửa thế kỷ lao động của mình.
Nhưng con đường danh vọng đó không suôn sẻ như tôi mong đợi, bởi con gái giám đốc mắc dị tật bẩm sinh nên đã hỏng một mắt. Bấy giờ tôi mới chợt hiểu ra rằng đây thật sự là một cuộc mua bán. Cả hai bên đều khiếm khuyết nên cần có nhau để khỏa lấp nó. Họ cần mua duyên còn tôi lại cần tiền tài.
Tôi đã xin rút lui 1 tháng trời để suy nghĩ về cuộc trao đổi này hay chính xác hơn là tự giải quyết những mâu thuẫn trong lòng. Tôi yêu cô gái đã bên tôi 2 năm nhưng đồng thời cũng yêu lắm con đường tắt dẫn lối đến một địa vị mới cao hơn.
Tôi sợ khung cảnh gia đình lạnh lẽo với một người vợ khuyết tật. Nhưng tôi cũng sợ những trận cãi vã vì thiếu thốn, những bất lực và day dứt khi không có trong tay cả tiền tài lẫn danh vọng. Tôi không muốn mình là một thằng đàn ông bất tài, ì ạch cày bừa đến cuối đời vẫn chưa có chút vị thế nào trong xã hội. Cuối cùng, khao khát đó đã chiến thắng. Tôi quyết định rằng sẽ tập yêu thương người vợ mới khiếm khuyết của mình chỉ vì chữ tiền và danh vọng.
Ngày cưới đã cận kề, nhưng tại sao bắt đầu từ đêm qua tôi lại chẳng thể ngủ được. Có lẽ nào tôi đang đi sai đường không? Tôi đang sống rất thực tế hay quá nhẫn tâm và thực dụng đây?
No comments:
Post a Comment