Tôi và anh ngay khi gặp nhau đã ngầm đặt ra một cam kết rất rõ ràng: Yêu không ràng buộc, không can thiệp vào cuộc đời riêng của nhau. Chúng tôi là bạn quen thân qua một vài dự án, có thời gian làm việc và đi chơi cùng nhau, rồi quyết định: Chỉ là "bạn bè có kèm thêm tí quyền lợi". Thực ra chúng tôi buộc phải chọn mối quan hệ này vì cả hai đều không thể không nhớ nhau đến quay quắt sau mỗi khi gặp gỡ.
Tôi biết anh buồn và hụt hẫng vào cái lúc tôi chân thật thú nhận mình đã có chồng. Tôi vẫn nghĩ một anh chàng có được đầy đủ mọi thứ từ điều kiện kinh tế, vị trí xã hội đến ngoại hình đáng mơ ước như anh sẽ buông ngay để khỏi lằng nhằng với một đứa đã có nơi có chốn như tôi. Nhưng anh vẫn muốn một mối quan hệ như thế. Đơn giản vì anh là đàn ông độc thân, hài lòng với cuộc sống hiện tại và không muốn cam kết bởi yêu đương.
Anh đã tổn thương quá nặng nề với một mối tình gần 10 năm trong quá khứ. Anh bảo tôi: "Anh đặt quyền quyết định vào tay em, em có thể chọn khi nào mọi thứ bắt đầu và khi nào kết thúc". Chúng tôi đều biết sẽ đến lúc mối quan hệ này phải chấm dứt, nhưng… ai quan tâm chứ?
Vì điều chúng tôi quan tâm hơn hết là làm sao để ở bên nhau, khi mà hai đứa sống ở hai thành phố rất xa nhau, chỉ gặp nhau qua vài cuộc họp hành. Sẽ có một hôm, anh xuất hiện ở đây với một e-mail: "Anh đã đến, em dành thời gian cho anh chứ?" thì chắc chắn anh có tôi bên cạnh, cũng bằng lý do công việc nào đó. Chúng tôi hẹn hò trong những phòng khách sạn đẹp và yên tĩnh. Những câu chuyện triền miên không ngừng nghỉ, đôi khi còn kể xấu vài ông bà cùng làm trong một dự án đã qua! Chúng tôi cười từ đầu đến cuối, lúc nào cũng vui vẻ và thấy mọi thứ thật nhẹ nhõm.
Số lần chúng tôi bên nhau chỉ đếm được bằng những chuyến "vượt rào" của tôi (Ảnh minh họa)
Bao giờ tôi cũng có cảm giác thật yên bình. Cảm xúc này dù đã cố gắng nhưng tôi không tìm thấy trong gia đình tôi. Chồng tôi và tôi rất lâu rồi chỉ như những người bạn cùng phòng thân thiết, chia sẻ mối quan tâm chung là nhà cửa và bố mẹ hai bên. Anh yêu tôi, có trách nhiệm với gia đình, và là kẻ nghiện việc. Nhưng chúng tôi cứ như hai đường thẳng song song. Chồng tôi gần như chẳng bao giờ để vào đầu những điều tôi nói. Tôi không phải một đứa mơ mộng hay kẻ nghiện ngập tình dục để đi tìm kiếm một mối quan hệ chỉ thuần sex và sex.
Tôi làm việc trong lĩnh vực quảng cáo, một công việc đòi hỏi sự sáng tạo, cuộc sống gia đình đang giết chết sáng tạo trong đầu tôi. Bên anh, tôi tìm thấy điều ấy, dù không rõ rệt bởi số lần chúng tôi bên nhau chỉ đếm được bằng số cuống vé máy bay công tác của anh, hay bằng những chuyến "vượt rào" của tôi. Nhưng lần nào cũng vậy, chỉ vừa rời anh thôi là tôi đã thèm đến khát cháy cổ những nụ hôn ngọt ngào của anh lên vai, lên ngực tôi. Tôi nhớ mùi cơ thể anh, tôi nhớ ánh mắt như lửa cháy của anh khi chúng tôi đột ngột nhìn nhau, câu chuyện tạm ngưng, chúng tôi chìm vào nhau đắm đuối và anh bắt đầu hôn tôi.
Tôi thích cái cách anh thì thầm vào tai tôi: "Em đáng bị phạt lắm, em biết không?" và hình phạt của anh lúc nào cũng là những cơn nghiến ngấu thân thể tôi đến khi tôi rã rời, phải cầu xin anh dừng lại, vừa cầu xin lại vừa đáp trả như bị cuốn vào một cơn say không biết khi nào kết thúc…
Không ai trong chúng tôi hỏi nhau về cuộc sống riêng tư. Nhưng sự chia sẻ luôn có. Cứ như khi tôi đến thăm anh, vừa gặp anh ở sân bay, tự dưng bao nhớ nhung và những nỗi buồn từng gặm nhấm trong lòng tôi vỡ òa, tôi run rẩy ôm ghì lấy anh. Trong giây phút ấy, chẳng phải nói nhưng có lẽ anh hiểu. Anh cứ nắm chặt tay tôi, để tôi dựa đầu vào vai anh trên cả quãng đường xe đưa chúng tôi về khách sạn. Anh chăm sóc cho tôi tận tình như với một người yêu.
Có khi tôi mở mắt, bắt gặp anh đang nằm nghiêng nghiêng nhìn tôi ngủ, thấy ngượng ngùng mà lại thân thương kinh khủng. Những lúc ấy, tôi cố gạt đi trong đầu mình ý nghĩa tôi yêu anh. Tôi cũng chưa bao giờ hỏi anh về tình cảm anh dành cho tôi. Mà để làm gì chứ? Điều đó thật sự không tưởng, vì ngoài những lần gặp nhau, ngoài công việc, tôi chẳng biết gì về anh cả. Mặt khác, tôi đã có gia đình. Đó là cuộc sống thật của tôi với những trách nhiệm bị ràng buộc.
Tôi chưa bao giờ sẵn sàng với việc rời bỏ gia đình. Tôi cũng không tin rằng mình sẽ đi tìm kiếm một người đàn ông khác để gọi là chồng. Có lẽ đó là thói quen cố hữu trong tôi. Chỉ có điều, tôi luôn sợ hãi khi nghĩ đến lúc mối quan hệ của tôi với anh phải chấm dứt… Càng ngày cảm giác này càng mạnh mẽ khiến tôi hoảng sợ… Có phải cuộc sống cho ta những lựa chọn nhưng không cho ta lựa chọn nào thật hoàn hảo, đúng vậy không?
T. M. H, 25 tuổi
No comments:
Post a Comment