Quảng Cáo


Breaking News

Saturday, July 21, 2012

Mọi điều cùng em không thể khác

Đến khi quăng cái ba lô xuống bãi cát lẫn lộn những hòn cuội lớn nhỏ ấy, tôi vẫn không ngờ rằng mình trở lại chốn này chỉ vì nửa bài thơ. Trái tim nào từng vỡ mộng, sẽ xem đó chỉ là thứ lãng mạn rong rêu, nhưng biết đâu, ở bờ kia, em sẽ bảo ấy mới là sự dấn thân không toan tính?

Từ giã nghề hướng dẫn du lịch đã lâu, tôi về lại chốn xưa làm gì nhỉ? Trong cơn bốc đồng, khoác đại cái ba lô, nhảy lên yên con ngựa sắt, thế là vào một buổi chưa chiều mà đã quá trưa này, tôi lại có mặt bên cạnh tảng đá to đùng của đêm hôm ấy.

Hôm ấy, chui vào chiếc lều dựng khuất sau tảng đá để tránh bớt gió và hơi nước biển, tôi rút từ túi sau ra cái chai dẹp, định làm một tợp chúc mừng Neptune thì em xuất hiện. Nói chính xác thì một nửa váy áo phần phật ôm lấy đôi ống chân khẳng khiu án ngữ trước cửa lều, khiến Neptune chưa thể uống mừng.

Đừng tưởng nhé. Con gái cá tính và điên điển như em, tôi từng gặp rồi, vì thế em chẳng tạo ấn tượng gì đặc biệt đâu. Suốt hành trình từ thành phố chật như nêm, ra tận cái làng chài vắng xơ xác này, em hầu như chẳng thèm hé môi với chàng hướng dẫn, ngoại trừ câu duy nhất: "No info needed!" đi kèm với tia nhìn có khả năng biến một gã nào đó từ một mét bảy lăm xuống còn nửa mét.

Thế thì tại sao cô giám đốc sáng tạo của một công ty danh giá lại đặt hàng chuyến du lịch câm này, chỉ dành cho mỗi một mình? Trả lời câu hỏi này là: "Anh uống gì vậy?" đi kèm với ánh mắt nửa nghi ngờ, nửa quan tâm.

"Black!"

Em gật đầu, chụp lấy cái chai trên tay tôi. Tôi thẫn thờ nhìn đôi môi dày ngậm trọn cổ chai. Chiếc cổ dài ngửa lên, hé lộ ra tính cách dễ bị tổn thương của con thiên nga đang quẫy đạp. Giây phút ấy bỗng tới thật nhanh vì vầng dương đã lặn ào xuống biển ở phía chân trời. Như cơn triều xám xịt, lớp sương dày từ biển dấy lên trùm lấy mái lều nhỏ. Không mang áo khoác, em rùng mình rút vào trong và điềm nhiên rúc vào tôi mà chẳng đợi mời.

Mọi điều đã cùng em, với anh chẳng bao giờ đổi khác (Ảnh minh họa)

Hai đứa chẳng nói lời nào, biển kia cũng im lặng như thể sắp tận cùng thế giới. Có những làn gió vô hình và không sờ thấy, nhưng chúng mang hương vị i - ốt làm sũng ướt mép môi. Cái chai dẹp được luân phiên chuyền tay, ta liếm muối mặn rất đỗi ngọt ngào, hòa lẫn với làn hơi cay xè đang châm châm vào niêm mạc mũi.

Chai đã cạn nhưng em vẫn khẽ rùng mình. Nhúc nhích xoay trở lại qua một tí để tìm vị trí ấm cúng nhất, em thật bất ngờ:

"Những cơn mưa đã khác

Khi còn dai dẳng trong ta bao con đường lầy lội

Biển đã khác

Khi ta bắt gặp những mảnh vụn con thuyền

Bài hát ấy đã khác

Khi ta từng lãng quên

Vầng trăng đã khác…"

Trăng sao có thể vần vũ, tinh cầu có thể trọn vòng tay, nhưng đâu đó ở một góc tâm hồn vẫn luôn thổn thức câu hỏi chập chờn, khiến hành trình không trọn vẹn. Biển đã khác, khi giờ đây không còn tĩnh lặng, mà nổi lên biết bao âm thanh màu sắc lồng vào nhau bất tận, khiến em tròng trành tìm nơi bám víu, và em bảo rằng từ đây, với em, biển sẽ chẳng bao giờ như trước nữa. Tôi bảo biển là bất trắc, vẻ hiền hòa là nơi ẩn nấp những cơn sóng dồn dập. Em thì thầm nếu chẳng có những cơn gió thổi nghiêng đêm, thì biển muôn đời vẫn thế.
Có những thời khắc lén lút trôi đi như ăn trộm. Tờ mờ sáng, em nhổm dậy trước, bảo tôi chở lên trên kia, nơi em để hành lý trong lữ quán nhỏ ở lưng chừng cao. Đêm ấy chẳng dài bởi vì không đủ để ta hỏi những gì quá khứ, mà sau đó em chỉ mỉm cười độ lượng khi tôi chấm phá một bức tranh mà cả hai đều thầm biết là siêu thực.

Vòng qua tảng đá to đùng, tôi đi bên phải để vào lối chính thoai thoải của lữ quán có hai hàng cây vân thê xanh rũ. Em vòng qua phía trái, liến láu giành lấy ba lô của tôi, vất vả những bước chệch choạc lên sườn đồi đầy những cát, đá và xương rồng, em khổ nhọc men theo lối nhỏ gai góc của ngõ phụ phía sau. Mặc cho những lần va vấp khiến đầu gối tiểu thư rướm máu, em chọn vào lối hẹp, đến nỗi đôi vai gầy cũng khó lách. Ba lô nặng, tóc đẫm mồ hôi dán vào má, trông em mệt mỏi và xa vắng. Đó là hình ảnh sau cùng của lần gặp duy nhất…

Nhiều tháng năm sau đó, em đến với tôi qua những bưu thiếp gửi về từ mọi ngõ ngách của hành tinh, với nguệch ngoạc vài dòng nơi chốn, tuyệt nhiên chẳng thêm bất cứ tiếng lòng nào. Và như thế có lẽ tôi nên quen với việc em siêng năng rút đi từng lá bài, mà lẽ ra đã có thể xây lên một tòa lâu đài mà em cho là chông chênh quá. Vẻ như em tự mãn và gián tiếp khước từ mọi dễ dãi của trần gian?

Sáng nay tôi đã không cần đến cữ cà phê thật đậm thường nhật, khi bác bưu tá vừa quay lưng. Bưu thiếp lần này sang trọng hơn, với điều mà tôi đoán là phần còn lại của nửa bài thơ trong túp lều đêm hôm ấy.

"… Khi ta quá vội vàng với bếp lửa mỗi ngày

Nhưng em của anh

Mọi điều cùng em

Không khác".

No comments:

Post a Comment

Designed By Published.. Blogger Templates