Anh và em, có phải lúc bắt đầu đã là một giấc mơ nên khi kết thúc cũng chỉ là một giấc mơ đến lúc phải tan biến?
Anh, là một thầy giáo, còn em chỉ là cô học trò bình thường. Giữa chúng ta đã được vạch sẵn một giới hạn và ngay từ đầu em không bao giờ suy nghĩ sẽ vượt qua giới hạn đó. Chỉ là những lần vô tình bắt gặp sợi dây chuyền của anh, sợi dây chuyền có chiếc nhẫn. Nó như gợi lên trong em một câu chuyện, có lẽ là một kỷ niệm nào đó rất được anh trân trọng. Chính vì trân trọng nên mới luôn đeo nó trên cổ và em đã không tránh khỏi những suy nghĩ tò mò. Nhưng lý trí lúc đó đã chiến thắng cảm tính, bản thân biết rằng không được phép đi xa hơn, vì em vẫn còn là học trò và anh là thầy giáo của em.
Để mặc những tháng ngày trôi qua, cứ ngỡ rằng anh chỉ là chút bụi đường thoáng qua cho những xúc cảm mơ hồ. Nhưng là giấc mơ đã dẫn lối hay là chính em. Những giấc mơ về anh lạ lùng xuất hiện. Như một niềm thôi thúc mạnh mẽ cho em ý nghĩ muốn gặp lại anh. Vì sao lại thế? Vì em muốn biết ý nghĩa của sợi dây chuyền kia hay vì những xúc cảm dành cho anh không rõ ràng. Chỉ có thể là anh, chứ không phải ai khác và em đã đi tìm anh vì những ý nghĩ vô lý như thế.
Với em, gặp lại anh là một điều bất ngờ đầy diệu kỳ. Bởi đã quay lại nơi kỷ niệm đó không biết bao lần nhưng chỉ được đáp lại là nỗi thất vọng. Nhưng khi tìm kiếm tên anh trên facebook, dù lúc đó cũng chẳng trông mong gì chỉ nghĩ là "biết đâu…". Ừ thì không nên bỏ qua bất cứ cơ hội nào có thể. Và rồi em đã đúng, dù avartar của anh không nhìn rõ nhưng em nhận ra nhờ màu sắc đỏ của chiếc áo khoác trên người anh. Anh rất thích màu đỏ.
Tin yêu đó không biết khi nào phai nhạt trong tim em (Ảnh minh họa)
Anh biết không? Khi chúng ta chuyển đổi cách xưng hô từ "bạn- tôi" sang "anh - em" em đã vui biết nhường nào. Anh, một người luôn mang theo niềm lạc quan và vô tình thổi vào em cách nhìn khác về cuộc sống. Anh tặng em "Bí mật của may mắn". Cũng từ đó em đã biết hy vọng. Nụ cười anh thật trẻ con đến lạ. Nụ cười ấy mãi về sau bất ngờ gieo vào lòng em một hạt giống tin tưởng. Niềm tin nhỏ bé dù không lớn lên nhưng có muốn xoá bỏ cũng không được.
Những ngày bên anh trôi thật chậm, thật nhẹ nhàng. Không biết là trùng hợp hay chính là sự sắp đặt. Lúc gặp lại, anh đã không còn là giáo viên nữa và em cũng đã trở thành một tân sinh viên.
Anh biết không? Những ngày mưa em nhớ anh nhiều hơn. Anh gợi lại trong em những cơn mưa chiều ở mái trường xưa cũ. Những kỷ niệm vỡ oà trong tiếng cười, những ngày thơ ngây ngô giờ đã xa vắng.
Thế nhưng mọi thứ đã tan biến chỉ sau một dòng tin nhắn của anh, không đầu không đuôi chẳng rõ ràng lý do. Anh muốn em gạt bỏ những gì không tốt. Là ý nghĩa gì? Là anh sao? Em không hiểu. Thật sự chẳng hiểu nổi. Và đó là lời nói cuối cùng anh nói với em. Mặc cho em có nói có hỏi thế nào anh cũng không hồi âm, không trả lời. Facebook hay yahoo cũng chẳng tìm thấy sự hiện hữu nào của anh nữa. Tất cả đã thật sự kết thúc rồi ư?
Anh đến tựa như cơn mưa làm dịu mát những ngày nắng, cứ ngỡ rằng cơn gió là em đủ mát lành để níu giữ tâm hồn nơi anh. Nhưng tất cả chỉ là bóng nước, là ảo mộng hay sao? Với em đó là sự bất ngờ đến kinh ngạc, hơn tất thẩy những điều kinh ngạc em từng trải qua. Bây giờ, anh đang ở một nơi nào đó, không phải trong thành phố này. Chúng ta hoàn toàn xa cách về cả địa lý và tâm tưởng. Em luôn tự hỏi mình sẽ đợi anh phải không? Câu hỏi lập đi lập lại biết bao lần. Nhưng không một lần nào cho bản thân câu trả lời thoả đáng, nhưng em biết rõ, hiểu rõ mỗi ngày em đã nhớ anh nhiều như thế nào. Nước mắt em không rơi đâu anh, chỉ rưng rưng nơi khoé mắt. Vì khi nước mắt rơi xuống chính là lúc tình cảm này không còn xứng đáng trong tim em nữa.
Lời nói con người có thể thay đổi, có thể biện minh. Nhưng vật minh chứng cho kỷ niệm thì mãi mãi không biết nói dối. Tin yêu đó không biết khi nào phai nhạt trong tim em, bởi hình ảnh sợi dậy chuyền của anh đã cho em một niềm tin tưởng lạ kỳ. Anh đã tặng em cỏ may mắn gieo vào lòng em niềm tin yên nhỏ bé nhưng thật khó lụi tàn trong đêm lạnh. Anh còn nhớ không?
No comments:
Post a Comment